Bài diễn văn của Oprah Winfrey trong ngày lễ tốt nghiệp, ngày 30 tháng 5 năm 2013.
Transcript:
Oh my goodness! I’m at Harvard! Wow! To President Faust, my fellow honorans, Carl [Muller] that was so beautiful, thank you so much, and James Rothenberg, Stephanie Wilson, Harvard faculty, with a special bow to my friend Dr. Henry Lewis Gates. All of you alumni, with a special bow to the Class of ’88, your hundred fifteen million dollars. And to you, members of the Harvard class of 2013! Hello!
I thank you for allowing me to be a part of the conclusion of this chapter of your lives and the commencement of your next chapter. To say that I’m honored doesn’t even begin to quantify the depth of gratitude that really accompanies an honorary doctorate from Harvard. Not too many little girls from rural Mississippi have made it all the way here to Cambridge. And I can tell you that I consider today as I sat on the stage this morning getting teary for you all and then teary for myself, I consider today a defining milestone in a very long and a blessed journey. My one hope today is that I can be a source of some inspiration. I’m going to address my remarks to anybody who has ever felt inferior or felt disadvantaged, felt screwed by life, this is a speech for the Quad.
Actually I was so honored I wanted to do something really special for you. I wanted to be able to have you look under your seats and there would be free master and doctor degrees but I see you got that covered already. I will be honest with you. I felt a lot of pressure over the past few weeks to come up with something that I could share with you that you hadn’t heard before because after all you all went to Harvard, I did not. But then I realized that you don’t have to necessarily go to Harvard to have a driven obsessive Type A personality. But it helps. And while I may not have graduated from here I admit that my personality is about as Harvard as they come. You know my television career began unexpectedly. As you heard this morning I was in the Miss Fire Prevention contest. That was when I was 16 years old in Nashville, Tennessee, and you had the requirement of having to have red hair in order to win up until the year that I entered. So they were doing the question and answer period because I knew I wasn’t going to win under the swimsuit competition. So during the question and answer period the question came “Why, young lady, what would you like to be when you grow up?” And by the time they got to me all the good answers were gone. So I had seen Barbara Walters on the “Today Show” that morning so I answered, “I would like to be a journalist. I would like to tell other people’s stories in a way that makes a difference in their lives and the world.” And as those words were coming out of my mouth I went whoa! This is pretty good! I would like to be a journalist. I want to make a difference. Well I was on television by the time I was 19 years old. And in 1986 I launched my own television show with a relentless determination to succeed at first. I was nervous about the competition and then I became my own competition raising the bar every year, pushing, pushing, pushing myself as hard as I knew. Sound familiar to anybody here? Eventually we did make it to the top and we stayed there for 25 years.
The “Oprah Winfrey Show” was number one in our time slot for 21 years and I have to tell you I became pretty comfortable with that level of success. But a few years ago I decided, as you will at some point, that it was time to recalculate, find new territory, break new ground. So I ended the show and launched OWN, the Oprah Winfrey Network. The initials just worked out for me. So one year later after launching OWN, nearly every media outlet had proclaimed that my new venture was a flop. Not just a flop, but a big bold flop they call it. I can still remember the day I opened up USA Today and read the headline “Oprah, not quite standing on her OWN.” I mean really, USA Today? Now that’s the nice newspaper! It really was this time last year the worst period in my professional life. I was stressed and I was frustrated and quite frankly I was actually I was embarrassed. It was right around that time that President Faust called and asked me to speak here and I thought you want me to speak to Harvard graduates? What could I possibly say to Harvard graduates, some of the most successful graduates in the world in the very moment when I had stopped succeeding? So I got off the phone with President Faust and I went to the shower. It was either that or a bag of Oreos. So I chose the shower. And I was in the shower a long time and as I was in the shower the words of an old hymn came to me. You may not know it. It’s “By and by, when the morning comes.” And I started thinking about when the morning might come because at the time I thought I was stuck in a hole. And the words came to me “Trouble don’t last always” from that hymn, “this too shall pass.” And I thought as I got out of the shower I am going to turn this thing around and I will be better for it. And when I do, I’m going to go to Harvard and I’m going to speak the truth of it! So I’m here today to tell you I have turned that network around!
And it was all because I wanted to do it by the time I got to speak to you all so thank you so much. You don’t know what motivation you were for me, thank you. I’m even prouder to share a fundamental truth that you might not have learned even as graduates of Harvard unless you studied the ancient Greek hero with Professor Nagy. Professor Nagy as we were coming in this morning said, “Please Ms. Winfrey, walk decisively.”
I shall walk decisively.
This is what I want to share. It doesn’t matter how far you might rise. At some point you are bound to stumble because if you’re constantly doing what we do, raising the bar. If you’re constantly pushing yourself higher, higher the law of averages not to mention the Myth of Icarus predicts that you will at some point fall. And when you do I want you to know this, remember this: there is no such thing as failure. Failure is just life trying to move us in another direction. Now when you’re down there in the hole, it looks like failure. So this past year I had to spoon feed those words to myself. And when you’re down in the hole, when that moment comes, it’s really okay to feel bad for a little while. Give yourself time to mourn what you think you may have lost but then here’s the key, learn from every mistake because every experience, encounter, and particularly your mistakes are there to teach you and force you into being more who you are. And then figure out what is the next right move. And the key to life is to develop an internal moral, emotional G.P.S. that can tell you which way to go. Because now and forever more when you Google yourself your search results will read “Harvard, 2013″. And in a very competitive world that really is a calling card because I can tell you as one who employs a lot of people when I see “Harvard” I sit up a little straighter and say, “Where is he or she? Bring them in.” It’s an impressive calling card that can lead to even more impressive bullets in the years ahead: lawyer, senator, C.E.O., scientist, physicist, winners of Nobel and Pulitzer Prizes or late night talk show host. But the challenge of life I have found is to build a résumé that doesn’t simply tell a story about what you want to be but it’s a story about who you want to be. It’s a résumé that doesn’t just tell a story about what you want to accomplish but why. A story that’s not just a collection of titles and positions but a story that’s really about your purpose. Because when you inevitably stumble and find yourself stuck in a hole that is the story that will get you out. What is your true calling? What is your dharma? What is your purpose? For me that discovery came in 1994 when I interviewed a little girl who had decided to collect pocket change in order to help other people in need. She raised a thousand dollars all by herself and I thought, well if that little 9-year-old girl with a bucket and big heart could do that, I wonder what I could do? So I asked for our viewers to take up their own change collection and in one month, just from pennies and nickels and dimes, we raised more than three million dollars that we used to send one student from every state in the United States to college. That was the beginning of the Angel Network.
(to be continued...)
Bài dịch tiếng Việt:
Bài diễn từ của Oprah Winfrey trong ngày lễ tốt nghiệp, ngày 30 tháng 5 năm 2013.
Ôi lạy chúa! Giờ tôi đang ở Havard! Wow! Thật tuyệt biết bao! Tôi xin gửi lời cám ơn sâu sắc tới hiệu trưởng Faust, tới những người bạn cùng được nhận bằng danh dự, tới Carl [Muller], họ đều rất tuyệt, và James Rothenberg, Stephanie Wilson, cả trường đại học Havard, xin gửi lời chào đặc biệt tới tiến sĩ Henry Lewis Gates. Tất cả các bạn cựu sinh viên, xin gửi lời chào đặc biệt tới khóa 88. Và tất cả các bạn ngày hôm nay, sinh viên đại học Harvard khóa 2013! Xin chào tất cả các bạn!
Tôi rất cám ơn vì được tới đây trở thành 1 phần trong buổi lễ để kết thúc 1 chương và sang 1 chương mới trong cuộc đời các bạn. Tôi rất vinh dự thậm chí không thể đo được sự biết ơn sâu sắc của mình – nó cũng như đối với 1 học vị tiến sĩ danh dự từ Harvard vậy. Không quá nhiều những cô gái trẻ từ vùng nông thôn Mississippi cố gắng bằng mọi cách để đến đây, tới Cambridge. Và tôi có thể nói với các bạn rằng tôi xem ngày hôm nay như 1 cột mốc trong 1 cuộc hành trình rất dài và thiêng liêng. Hi vọng duy nhất của tôi ngày hôm nay là mình có thể là 1 nguồn cảm hứng cho các bạn. Tôi xin gửi 1 vài chia sẻ tới tất cả những ai đã từng cảm thấy thiếu tự tin hay thất vọng, cảm thấy mất hi vọng vào cuộc sống, đây là 1 bài nói dành cho Quad.
Thực sự là tôi cảm thấy quá vinh dự, nên tôi muốn làm 1 cái gì đó đặc biệt cho các bạn. Tôi đã từng muốn rằng mình có thể yêu cầu các bạn hãy nhìn xuống chỗ ngồi của mình và sẽ có ngay những tấm bằng thạc sĩ và tiến sĩ miễn phí, nhưng tiếc là tôi thấy các bạn đã có hết rồi. Thật sự tôi đã cảm thấy rất áp lực suốt nhiều tuần qua để nghĩ ra 1 điều gì đó có thể chia sẻ với các bạn những điều mà bạn chưa từng được nghe trước đây, bởi vì dù sao các bạn cũng đã học ở Harvard, còn tôi thì lại không. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mình không nhất thiết phải vào Havard để có 1 tấm bằng hạng A. Dù nó có giúp ích. Dù tôi chưa thể tốt nghiệp ở đây, tôi vẫn phải thừa nhận rằng suy nghĩ của tôi vẫn hướng về Havard. Bạn đều biết rằng công việc về truyền hình đến 1 cách bất ngờ. Như bạn cũng đã từng nghe nói rằng tôi từng tham gia cuộc thi Hoa hậu phòng cháy. Đó là khi tôi 16 tuổi, ở Nashville, Tennessee, bạn được yêu cầu phải có 1 bộ tóc đỏ để dành giải và tôi đã tham gia. Vì tôi biết tôi sẽ không chiến thắng ở phần thi áo tắm. Nên trong suốt phần thi vấn đáp, có 1 câu hỏi: “Người phụ nữ trẻ, bạn muốn làm gì khi bạn trưởng thành và tại sao?”
Trước khi đến lượt tôi, tất cả những câu trả lời hay đều đã được trả lời. Tôi đã gặp Barbara Walters trong “Today Show” vào sáng hôm đó, tôi đã trả lời: “Tôi muốn trở thành 1 nhà báo. Tôi muốn kể cho mọi người những câu chuyện theo 1 cách có thể tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống của họ và cả thế giới.” Khi những lời đó được đưa ra, tôi thở phào whoa!! Khá tốt! tôi muốn trở thành 1 nhà báo. Tôi muốn tạo nên sự khác biệt. Wao!! Tôi đã lên truyền hình trước 19 tuổi. Và vào năm 1986, tôi đã có show truyền hình của riêng mình với 1 quyết tâm đặt thành công lên hàng đầu. Tôi đã từng lo lắng về cuộc thi và sau đó tôi lại làm chủ cuộc thi của riêng mình, thử thách mình hơn mỗi năm, tự thúc đẩy, thúc đẩy chính mình làm những việc khó nhất có thể. Nghe có vẻ quen thuộc với ai ở đây không ạ? Thực sự thì chúng tôi đã đứng đầu và chúng tôi đã ở vị trí đó trong 25 năm liền.
“Oprah Winfrey Show” đã từng dẫn đầu trong thời của chúng tôi được 21 năm và tôi phải nói với các bạn rằng tôi khá hài lòng với thành công đó. Nhưng cách đây 1 vài năm tôi đã quyết định rằng đã đến lúc phải tính toán lại, phải đi tìm lĩnh vực mới, phá bỏ những nền tảng cũ. Vì vậy tôi đã đóng show và đến với OWN (mạng lưới Oprah Winfrey). Vì vậy 1 năm sau khi ra đời OWN, hầu hết các phương tiện truyền thông đều tuyên bố rằng, công việc kinh doanh mới của tôi là 1 thất bại. Không chỉ là thất bại, nó còn là 1 thất bại lớn. Tôi vẫn nhớ cái ngày mà tôi mở tờ báo USA Today và đọc tiêu đề “Oprah, không còn tự đứng trên đôi chân của mình nữa.” Thật vậy sao, USA Today?
Giờ thì đó là 1 tờ báo hay! Vào đúng khoảng thời gian này năm ngoái, thời kỳ tệ nhất trong sự nghiệp của tôi. Tôi đã rất căng thẳng và tôi đã thất bại, thực sự là tôi đã rất rối loạn. Thật sự là trong khoảng thời gian khi mà hiệu trưởng Faust gọi điện và mời tôi tới phát biểu ở đây, và tôi nghĩ liệu các bạn có muốn tôi đứng nói trong buổi lễ tốt nghiệp của Havard không? Tôi có thể nói gì với các tân cử nhân Harvard, một vài người trong đó là những cử nhân thành đạt nhất trên thế giới, vào lúc mà tôi không còn thành công nữa? Vì vậy tôi đã chọn cái nhà tắm. Và tôi đã ở trong cái nhà tắm một lúc lâu, khi ở trong đó, những lời của 1 bài thánh ca cổ nảy ra trong đầu tôi “Những phiền muộn không kéo dài mãi” từ bài hát đó, “mọi chuyện rồi cũng sẽ qua”. Và tôi nghĩ rằng, khi ra khỏi cái nhà tắm, tôi sẽ thay đổi những điều này, và tôi sẽ khiến cho nó tốt hơn. Khi tôi làm được, tôi sẽ đến Harvard, tôi sẽ nói sự thật! Vì vậy , tôi ở đây ngày hôm nay để nói với các bạn rằng tôi đã xoay sở mạng lưới đó ra sao!
Và nó là tất cả bởi vì tôi muốn làm điều đó trước khi nói với các bạn, vì vậy cám ơn các bạn rất nhiều. Bạn không biết những động lực mà các bạn đã mang đến cho tôi ý nghĩa như thế nào đâu, cám ơn các bạn. Tôi thậm chí tự hào hơn khi chia sẻ 1 sự thật rằng, khi còn ở Harvard, thật sự đáng tiếc nếu bạn không học về 1 vị anh hùng Hy Lạp với giáo sư Nagy. Khi chúng tôi đến vào sáng nay, giáo sư Nagy đã nói rằng: “Bà Winfrey, xin hãy bước 1 cách kiên định”
Và tôi sẽ bước 1 cách kiên định.
Đây là những gì tôi muốn chia sẻ. Nó không phải là vấn đề bạn sẽ tiến được bao xa. Đôi khi bạn có thể bị sẩy chân vì bạn luôn muốn thử thách bản thân. Nếu bạn không ngừng thúc đẩy bản thân mình tiến cao hơn xa hơn, truyền thuyết Icarus không đề cập rằng bạn có thể sẽ thất bại. Tôi muốn các bạn biết và nhớ lấy điều này: Không có thứ gọi là thất bại. Thất bại chỉ là thứ mà giúp chúng ta đi lên theo những hướng khác nhau trong cuộc sống. Khi bạn chìm sâu trong hố, nó chỉ gần giống như thất bại thôi. Tôi cũng đã phải tự động viên mình bằng những lời này trước đây. Và khi bạn chìm sâu trong hố, khi khoảnh khắc đó đến thì thực sự bạn cảm thấy buồn 1 lúc là chuyện rất bình thường.
Hãy cho mình thời gian để tiếc nuối những gì mà bạn cho rằng đã đánh mất và đây chính là chìa khóa, học từ mọi lỗi lầm, mỗi một trải nghiệm, sự đối đầu và đặc biệt là những lỗi lầm của bạn luôn ở đó, để dạy bạn và tự thúc đẩy bạn là chính bạn hơn. Và sau đó tìm ra những bước đi đúng đắn tiếp theo. Chìa khóa của cuộc đời là phát triển những nguyên lý đạo đức và cảm xúc từ bên trong, nó có thể mách bảo bạn đi con đường nào. Từ sau đó, khi bạn tìm kiếm chính mình trên google, kết quả tìm được sẽ là “Harvard, 2013”. Trong một thế giới cạnh tranh, đó thực sự là 1 danh thiếp bởi vì tôi có thể nói với các bạn trên cương vị là một người tuyển dụng rất nhiều người. Khi tôi thấy “Harvard”, tôi ngồi 1 cách nghiêm túc hơn và nói: “Anh ấy (cô ấy) đâu? Đưa họ vào.”
Đó là 1 danh thiếp ấn tượng, có thể dẫn tới những tài năng ấn tượng hơn trong những năm tới: luật sư, thượng nghĩ sĩ, C.E.O, nhà khoa học, nhà vật lý học, những người đạt giải Nobel và giải Pulitzer hay chủ của 1 chương trình trò chuyện đêm khuya. Nhưng thử thách của cuộc sống mà tôi đã tìm thấy không chỉ là kể 1 câu chuyện về những gì bạn muốn làm mà là 1 câu chuyện về người mà bạn muốn trở thành. Không phải là kể 1 câu chuyện về những điều bạn muốn đạt được mà là tại sao bạn lại muốn đạt được. 1 câu chuyện không phải là 1 bộ sưu tập những danh hiệu và vị trí mà là 1 câu chuyện về mục tiêu thực sự của bạn. Bởi vì bạn không thể tránh được những lần vấp ngã, đôi khi thấy mình tắc trong 1 cái hố , và những câu chuyện này sẽ đưa bạn ra khỏi đó. Khuynh hướng thực sự của bạn là gì? Đức tin của bạn là gì? Mục tiêu của bạn là gì? Đối với tôi, đó là 1 khám phá vào năm 1994 khi tôi phỏng vấn 1 cô bé, người đã quyết định thu thập những đồng tiền lẻ trong túi để giúp đỡ người khác. Cô ấy đã tự mình gây quỹ từ thiện 1 ngàn đô la, và tôi nghĩ, wao!! 1 cô bé 9 tuổi với 1 tấm lòng nhân ái còn có thể làm như vậy, tôi tự hỏi tôi có thể làm gì đây? Vì vậy, tôi đã kêu gọi khán giả của chúng tôi thu thập tiền lẻ của riêng họ và trong 1 tháng, chỉ từ những đồng xu, mạ kền, và những đồng tiền hào…. . chúng tôi đã gây quỹ được hơn 3 triệu đô la, chúng tôi đã gửi cho 1 sinh viên đại diện của từng bang ở Mỹ tới các trường học. Đó là sự khởi đầu của mạng lưới Angel.
(còn tiếp)
Hướng dẫn học giỏi tiếng Anh
& Hỏi Đáp về cách học đúng các kỹ năng
với thầy Phạm Việt Thắng - Đồng sáng lập HelloChao.vn
ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN VỚI CÁCH HỌC SAI!
|